Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009
Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009
Xuôi ngược con đò
Ông lái ngậm ngùi nhìn sóng nước
Nước đi xuôi, sóng ngược con đò
Đôi bờ lá cỏ chiều sương biếc
Lạnh bóng trăng mờ lạnh giấc mơ
(tinhmac)
Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009
Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009
Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009
Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009
Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009
Buồn cho con người làm tất cả, nói tất cả chỉ để đạt mục đích của mình. Ngồi nhìn, đọc, suy nghĩ nữa làm gì? Năm nay mình không có tâm trạng háo hức trang trí cho cây thông nhỏ bé của mình như nhiều năm trước nữa. Cứ ngồi nhìn, đọc, suy nghĩ nữa làm gì? Có lẽ nên đi trang trí cây thông nhỏ bé của mình như những năm về trước.
Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009
Nếu vẫn còn biết khóc
Nếu vẫn còn biết khóc,
Thì hãy khóc đi em!
Để thấy rằng em vẫn còn cảm xúc,
Hơn biết bao người vô thức, dửng dưng…
Nếu một lần trong đời em biết tủi hờn,
Đó là lúc em đã thấy mình lớn dậy.
Vượt lên nỗi đau, hằn thù, tức tối,
Để biết yêu thương, giận dỗi, buồn sầu.
Để biết làm người trung thực đáng yêu,
Cho dù phải nhỏ rất nhiều giọt nước mắt.
Sự trung thực không chỉ đến một cách bất cập,
Mà nó cần có cảm xúc thật lòng.
Giữa chợ đời giả dối hư không,
Tìm đâu ra một trái tim yêu thương chất phác?
Vậy nếu em vẫn còn biết khóc,
Thì cứ việc khóc nữa đi em!
Khóc để quên bao cay đắng tủi hờn…
Khóc để biết mình còn sống trong chân thật!
Khóc để biết mình vẫn còn nước mắt,
Nhỏ xuống cho đời và làm ướt trái tim ai?
Những giọt lệ dài…
Nhưng chất đầy cảm xúc.
Vẫn có khối người mong khóc nhưng không được!
Vì tim họ chai ngắt, tính toán mệt nhoài…
Vì cảm xúc của họ chẳng thèm dành cho ai,
Mà chỉ dành riêng cho họ.
Cất giấu trong hộc tủ.
Đeo mặt nạ hư danh chối bỏ tình đời.
Phủ lớp băng che lấy gương mặt người,
Để giành lấy chút danh xưng hư vị.
Em thua họ chút cao sang quyền quý,
Nhưng em hơn họ cái chân lý cuộc đời.
Đó là khi em biết khóc biết cười,
Nghĩa là em đã biết sống.
Tấm lòng em đã biết mở rộng,
Với nỗi đau, với hy vọng của riêng mình.
Nếu lúc nào đó xúc cảm dâng lên,
Thì cứ việc khóc liền đi em nhé!
(Nguyễn Hùng Lân)
(P/s: đọc bài này mình thật xúc động nên đã xin chép về, cảm ơn tác giả NHL, cảm ơn sự chia sẻ của anh)
Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009
Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009
Bỗng dưng muốn khóc
Hôm nay tự dưng cứ miên man nghĩ, nghĩ linh tinh, đủ thứ. Chợt nhớ Th nó nói "mày ít va chạm nên chỉ cần một chút thôi cũng bị trầy xước, tổn thương". Có lẽ đúng. Nó quá ảo tưởng với những gì tình cảm, hay ho mà người khác nói ra, nó tỏ vẻ không tin, rất tỉnh táo nhận biết sự việc nhưng kỳ thực trong lòng lại cứ luôn tin. Hình như nó mâu thuẫn, lý trí thừa biết người ta nói tình cảm vậy cho được việc thôi nhưng trong lòng sao lại cứ tin rồi tự nó cảm thấy hụt hẫng, chua xót cho nó, cho sự dối trá trong cuộc đời. Rồi tự tìm lý do biện hộ vì sao người ta nói thế, người ta làm thế để mình không quá buồn và thôi khóc. Nhưng dù sao việc đó cũng đã kịp để lại một vết sẹo trong trái tim nó, dần dần nó càng mất niềm tin vào con người nhưng lại vẫn cứ tin một cách ngây ngô??? Trái tim tin nhưng lý trí lại không cho phép, bảo không phải như mày nghĩ đâu nhưng lại cứ hết lần này đến lần khác tin một cách ngu ngốc trong khi lý trí cười khảy và bảo dối trá đấy. Và rồi lại một giấc mơ và tiếp theo lại một vết sẹo khác, nhanh đến bất ngờ.Chiều nay lại chợt nghe "Bỗng dưng muốn khóc", nó muốn khóc thật.
Đến chiếc lá cũng cần có nhau. Sao em không giữ nổi yêu thương. Lạc về đâu giữa cơn giông chiều về. Lá cứ trôi buồn miên man.
Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau. Sao em không cứ khóc cho vơi đi. Vẫn biết thế nhưng lòng chợt đau thắt. Chuyện vui em hãy giữ cho nỗi buồn đừng qua đây. Khi đêm còn lại trong kí ức. Em giữ một thời ta êm ấm. Có nước mắt đẫm lăn vệt dài trên mi
Qua đi thật rồi cơn mơ ấy. Miên man chuyện buồn riêng em thôi. Bỗng có nước mắt rơi thật nhiều hôm nay.
Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009
Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009
Chuyện tình đẹp nhất thế kỷ !
Hôm nay vô tình đọc được một câu chuyện thật cảm động. Người ta nói tình yêu là vĩnh cửu. Nhưng hình như mình chỉ mới được nghe trong những câu chuyện ngày xưa. Không ngờ trên cuộc đời này cũng có được một tình yêu như thế. Tự hỏi: liệu mình có được một người yêu mình như thế không … Ước mơ cũng chỉ là mơ ước. Buồn nhỉ.
Câu chuyện kể về một người đàn ông và một phụ nữ lớn tuổi hơn mình đã chạy trốn khỏi cuộc đời và sống hạnh phúc yên bình với nhau trong suốt hơn một nửa thế kỉ. Trong suốt hơn 50 năm, chàng trai ấy đã miệt mài đục bằng tay hơn 6.000 bậc thang để người vợ mà mình hết mực thương yêu có thể dễ dàng đi xuống núi... Cụ ông 70 tuổi - người đã khắc bằng tay hơn 6.000 bậc thang lên núi cho người vợ 80 tuổi của mình - đã qua đời ở chính hang động - nơi trú ẩn của hai người trong 50 năm qua.
Và nó trở thành câu chuyện tình yêu cảm động lòng người, không chỉ gây xôn xao khắp Trung Quốc mà còn lan ra cả trên thế giới.
6000 bậc thang được đục đẽo hoàn toàn bằng tay
50 năm trước, Liu Guojiang, một chàng trai 19 tuổi đem lòng yêu một người phụ nữ góa chồng và đã có con tên là Xu Chaoqin..
Ông Liu - người đã bất chấp cả xã hội và khoảng cách tuổi tác để đến với người mình yêu
Cũng trớ trêu như chuyện tình yêu của Romeo và Juliet, bạn bè và gia đình kịch liệt phản đối mối quan hệ của họ, bởi khoảng cách tuổi quá lớn, nhất là khi cô Xu đã có con. Vào lúc đó, việc một người con trai trẻ tuổi yêu một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình là không chấp nhận được và vô đạo đức. Để tránh những lời gièm pha thị phi và sự khinh miệt của mọi người, hai người đã quyết định chạy trốn và sống trong một hang động ở huyện Jiangjin, phía Nam thành phố ChongQing, Trung Quốc.
Và đây là cụ bà Xu Chaoquin may mắn
Khi mới bắt đầu, cuộc sống vô cùng vất vả vì dường như họ chẳng có gì, không điện, và thậm chí là không có cả thức ăn. Họ phải ăn cỏ cùng rễ cây họ tìm được ở trên núi, và chàng Liu đã làm một chiếc đèn dầu mà họ đã dùng để thắp sáng trong cả quãng thời gian ẩn dật.
Căn nhà trên núi của họ
Cô (bà) Xu cảm giác rằng mình đã ràng buộc Liu, và nhiều lần hỏi ông rằng: "Anh có hối hận không?". Nhưng chàng trai Liu (và sau này là ông Liu) luôn trả lời: "Miễn là chúng ta chăm chỉ, cuộc sống chắc chắn sẽ được cải thiện.
Hai cụ trông rất hạnh phúc nhé!
Đến năm thứ 2, Liu bắt đầu và liên tiếp trong 50 năm liền, đục đẽo những bậc thang bằng tay để vợ mình có thể xuống núi dễ dàng. Nửa thế kỉ sau, vào năm 2001, một nhóm những nhà thám hiểm đang khám phá khu rừng đã rất ngạc nhiên khi tìm thấy đôi vợ chồng này và hơn 6.000 bậc thang đẽo tay. Liu MingSheng, một trong bảy người con của đôi vợ chồng nói: "Bố mẹ tôi yêu nhau vô cùng. Họ đã sống ẩn dật hơn 50 năm và chưa bao giờ rời nhau lấy một ngày. Chính tay bố đã đẽo hơn 6.000 bậc thang trong suốt chừng ấy năm để mẹ tôi tiện đi lại, mặc dù mẹ chẳng mấy khi xuống núi.
Họ trông rất đẹp đôi!
Đôi vợ chồng đã sống hạnh phúc với nhau cho đến một hôm, khi ông Liu trở về nhà sau khi đi làm đồng và ngã gục xuống. Bà Xu ngồi cầu nguyện bên chồng mình cho đến khi ông qua đời trong vòng tay của bà. Ông Liu quá yêu bà Xu đến nỗi khi ông mất, không ai có thể bỏ bàn tay đang nắm chặt của ông ra khỏi tay vợ mình. "Ông đã hứa là sẽ chăm sóc cho tôi, ông sẽ luôn ở bên tôi cho đến khi tôi mất cơ mà, giờ ông lại đi trước tôi, làm sao tôi có thể sống thiếu ông?" - Bà Xu cứ nhắc đi nhắc lại câu nói này suốt bên chiếc quan tài đen của chồng mình với nước mắt chảy ròng ròng trên má. Năm 2006, câu chuyện tình yêu của họ trở thành một trong những chuyện tình yêu hay nhất Trung Quốc, được thu thập bởi tờ Phụ Nữ Trung Quốc hàng tuần. Chính quyền địa phương đã quyết định bảo tồn "bậc thang tình yêu" của họ và biến nơi họ đã ở thành một viện bảo tàng, để câu chuyện tình yêu này được sống mãi.
Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009
Thứ Năm, 15 tháng 10, 2009
Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009
Vô tình
Bản nhạc ấy khúc dạo đầu dang dở
Nửa vô tâm, nửa lại hững hờ
Em vô tâm bởi chẳng dám quan tâm
Anh hững hờ vì biết mình chưa thể ...
Ai có ngờ cuộc đời - trò đuổi bắt
Ta vẫn mãi kiếm tìm những điều ngay trước mắt
Lướt qua nhau rồi tiêc nuối mong chờ
Thời gian hỡi có khi nào trở lại
Khi gặp nhau mình sẽ bước bên nhau ...
...
(st)
Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2009
Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn. Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước nước mắt còn vui hơn cả một trận cười. Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình. Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế. Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay ...
Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009
Thứ Tư, 16 tháng 9, 2009
Bến Tre 16 Aug 09
Chưa bao giờ bệnh lâu vậy. Thêm stress trong công việc mình mệt mỏi nghỉ làm cả tuần rồi. Bệnh chưa hết lại nghe tin nhỏ bạn bệnh và thêm cả bệnh ... thất tình nữa. Tội nó, bệnh không nhẹ chút nào. Cứ tưởng có một chỗ nương tựa tinh thần và một người đồng hành trong cuộc đời khô khốc này. Nhưng cuối cùng những thực tế cần thiết của cuộc sống lại làm cho nó mất đi chỗ dựa ấy. Cũng phải, anh ấy mất việc, bản thân mất phương hướng và không biết tương lai thế nào thì sao dám cưu mang và che chở cho nó. Nhưng cái cách anh ấy rời bỏ nó mình không thấy có trách nhiệm lắm - chia tay chỉ bằng một email. Cùng với nhỏ Thanh chạy xuống thăm nó. Cả đám đi lòng vòng hốt thuốc cho hết đứa này tới đứa kia cũng hết nửa ngày. Đường đi cũng thật ấn tượng khó quên. Nếu cho thi bằng lái chỗ này chắc 100 người rớt 99.5 người quá. Cuối cùng lại chạy về nhà Hỷ. Để Hồng nó về nhà nghỉ vì em trai lười đi chơi của nó không chịu chở nó đi. Nghỉ trưa một chút mình thấy tỉnh táo lại. Cả 3 đứa ra vườn chơi. Chụp hình (đứa nào xấu cũng khoái chụp hình - đúng là bạn nhau nên hợp chỗ này hehe). Lúa chín vàng đầy đồng, một background rất đẹp luôn. Về còn được khuyến mãi mớ đậu bắp non ơi là non (thực ra là thấy ngon quá xin cho bằng được hehe), mấy trái cóc và dừa nữa chứ. Mặc dù bệnh chưa hết, vẫn mệt nhưng thấy tinh thần thoải mái và nhẹ nhõm được một chút.
Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009
Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2009
Đôi dòng vụn
Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009
Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009
Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009
Sinh nhật
Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2009
Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009
Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2009
Biển Nỗi Nhớ Và Em
Anh xa em, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rông thế
Xa cánh buồm, một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Em đâu phải là chiều
Mà nhuộm anh đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay em chẳng đến
Dù sóng đã làm anh nghiêng ngả vì em
Nhạc : Phú Quang
Thơ : Hữu Thỉnh
Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2009
Thứ Năm, 30 tháng 4, 2009
Đám cưới về trên đường quê !
Đám cưới ở Cần Thơ. Chưa từng đi một cái đám cưới nào khổ và vui đến vậy. Mưa lớn. Ướt như chuột lột, vào nhà hàng cứ như ... mới tắm xong. Nhưng thấy thư giãn một chút với niềm vui của bạn và không khí ở miền thôn dã vốn dĩ mình yêu thích.
Và màn tung hoa của cô dâu dành cho những kẻ còn ... một mình. Mình chỉ mới thấy cảnh này trên phim thôi. Hồi hộp
Cuối cùng Thanh chụp được bó hoa của cô dâu. Mong rằng năm nay cho tao uống rượu nha mày. Những gì đã qua rồi thì hãy cố mà quên. Đừng bỏ lỡ những cơ hội đến với mày, nếu không yêu được thì cũng là bạn. Những gì khó khăn trước mắt thì dũng cảm lên để đối mặt ... Tao cũng phải như vậy thôi ... Cuộc sống thật ... khó khăn
Còn bây giờ là chú rể tung cà vạt dành cho các anh còn cô đơn (cái này thì mình mới biết luôn, chưa coi phim thấy lần nào)
Mong rằng năm nay sẽ thêm hai kẻ không cô đơn.
Đám cưới thật nhẹ nhàng và đơn giản nhưng ấm cúng.
Trên đường về cả đám tranh thủ dừng lại một trong những cây cầu đẹp nhất Việt Nam - cầu Mỹ Thuận - chụp hình kỷ niệm. Không biết có dịp đi nữa không?
Anh Lợi làm gì đó? Chùi kiếng để ngắm ... cầu cho kỹ hả? Chụp hình cho đẹp nha, không thôi lần sau cho anh ... thất nghiệp luôn hehe.
Ê ê, Hỷ làm gì đó, dậy mau. Về chứ đồ ham ngủ . Nói nhỏ thôi, đừng chọc bác tài chứ, muốn về một mình không?
Tạm biệt cầu Mỹ Thuận.
Và cuối cùng thẳng tiến về Sài Gòn. Kết thúc 2 ngày đáng nhớ ở miền quê gạo trắng nước trong. Rồi lại bắt đầu những ngày tháng tất bật, căng thẳng và ... một nỗi niềm.
Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2009
Nỗi nhớ hoa ban
Hơn 20 năm trước, khi tôi còn là một sinh viên trẻ vừa hoàn thành luận văn tốt nghiệp. Để tận hưởng cảm xúc thong dong sau 4 năm đại học và bù đắp cái tết không hương vị vừa trải qua, tôi rời xa Sài Gòn, theo chân thằng bạn thân về quê nó ở tận miền Tây Bắc chỉ có gió và núi.
Dọc hai bên đường màu trắng của hoa ban trải dài như vô tận. Màu trắng bao phủ cả những lũng sâu lẫn đồi cao của vùng miền núi này. Dù tết đã qua nhưng không khí nơi bản làng vẫn còn xuân. Thằng bạn rủ tôi tham gia hội Xên Bản, Xên Mường - đây là lễ hội truyền thống của người Thái để cầu mùa màng, cầu phúc năm mới. Và ở đó tôi đã quen em, cô gái Thái có đóa hoa ban trắng trên mái tóc.
Em có đôi mắt to đẹp nhưng thật buồn, gương mặt trái xoan trắng ngần thấp thoáng dưới mái tóc đen óng mượt. Tuổi 17 của em căng đầy sức sống nhưng cũng thật tinh khôi và nguyên sơ như loài hoa ban trắng. Em giống như một búp hoa rừng còn e ấp!
Nhà thằng bạn tôi ở đầu bản, còn nhà em ở cuối bản. Mỗi lần đến nhà em, tôi phải vượt qua biết bao ánh mắt không mấy thiện cảm của trai làng. Bên em, tôi thấy núi rừng bỗng dưng gần gũi lạ.
Hoa ban là loài hoa em yêu. Mỗi buổi chiều tà, em dắt tôi vào rừng, đi dưới màu trắng của những tán hoa. Tôi với tay lựa những đóa hoa đẹp nhất kết thành vòng và đội lên mái tóc em, em trông tươi xinh như một cô công chúa nhỏ giữa rừng hoa trắng. Em kể tôi nghe về tình sử của người con gái xinh đẹp tên Ban và chàng trai tài hoa tên Khum. Vì tình yêu không thành nên nàng Ban chết đi và nơi nàng chết đã mọc lên loài cây có hoa trắng muốt, người ta gọi là hoa ban; còn chàng trai thì hóa thành chim, hót vang mỗi mùa ban nở. Chỉ là câu chuyện huyền thoại nhưng mắt em ngân ngấn nước!
Rồi những ngày bên em trôi qua thật nhanh, tôi phải chia tay em để trở về với cuộc sống thị thành. Ngày lên đường em tặng tôi một cành ban và chiếc khăn piêu cũng thêu hoa ban trắng. Tôi hẹn em mùa hoa năm sau sẽ trở lại miền sơn cước này. Tôi đâu ngờ tôi đã gieo trong em niềm hi vọng.
Thế rồi cuộc sống đã cuốn tôi đi. Hết chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm sau khi ra trường tôi lại bôn ba từ công ty này qua công ty khác để tìm nơi tốt hơn. Những tất bật trong công việc làm tôi mệt nhoài và tôi đã quên đi lời hứa với em ngày nào. Cành ban năm cũ đã khô úa và tôi đã bỏ đi lâu rồi, chỉ thi thoảng nhìn thấy chiếc khăn piêu nơi đáy tủ tôi cũng nhớ đến em - cô sơn nữ ngày nào. Nhưng rồi nỗi nhớ ấy qua đi rất nhanh để nhường chỗ cho những bon chen ở chốn thị thành.
Bốn năm sau, nhận được thiệp cưới của thằng bạn cũ, thế là tôi lại có dịp trở về miền núi năm xưa cũng trong mùa ban nở. Hoa ban vẫn trắng rừng nhưng căn nhà nhỏ cuối bản quạnh hiu!
Người nhà kể từ dạo tôi đi, cứ đến mùa ban nở, mỗi buổi chiều tà em lại ra đầu bản nhìn về xuôi mong bóng một người. Bao nhiêu mối trong làng dạm hỏi em đều không đồng ý. Và mùa ban cách đó một năm, cũng như những lần trước em lại chờ đợi. Khi về nhà em bị cảm nặng. Gia đình đã chạy chữa nhưng không khỏi. Thầy lang phán con ma rừng đã bắt em làm vợ. Thế là em ra đi mãi!
Tôi viếng mộ em. Ngôi mộ thật nhỏ nhoi và lạc lõng trong bạt ngàn màu trắng của hoa ban. Ánh chiều tà và những cánh hoa trắng héo tàn trên mộ càng làm khung cảnh hiu quạnh hơn. Một cơn gió thoảng qua, những cánh hoa rơi lả tả. Em ơi, chỉ vì lời hứa của một người mà em đã tan vào sương khói, hòa vào những đóa hoa ban trắng cả núi rừng. Tôi đã nợ em lời xin lỗi và nợ em cả cuộc đời này!
Rời xa thôn bản, rời xa màu trắng hoa ban, tôi không dám ngoái đầu nhìn lại! Kể từ đấy tôi không còn trở lại nữa. Thế nhưng, mỗi khi vô tình nhìn thấy hình ảnh hoa ban trắng tôi như thấy hình bóng của em ẩn hiện cùng nỗi nhớ của tôi. Và chiều nay cũng vậy…
(Sưu tầm)
Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2009
Bến Tre - mùng 3 Tết Kỷ Sửu
Hái cái hoa lục bình mà bị mang tiếng ác, nhưng hoa đẹp quá nên ... cầm lòng không đặng
Cuối cùng cũng ráng chụp một tấm ở cầu Rạch Miễu. Hic, dông quá nên chỉ dám chup dưới chân cầu.
Đi chơi chỉ có vài người mà thấy thư giãn lạ. Tết này xem như không buồn chán nhỉ