Trang

Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2009

Viết linh tinh

Sắp Tết rồi. Tết đến cận kề nhưng sao mình không cảm thấy. Má làm củ kiệu. Một chút mệt mỏi và ý nghĩ lười biếng thoáng qua " sao má không mua kiệu làm sẵn cho khỏe người". Nhưng rồi vẫn ngồi gọt kiệu phụ, nghe mùi hương thơm nồng quen thuộc mới nhận thấy rằng lại một năm nữa sắp sang, và nếu má mua kiệu làm sẵn thì chắc mình cũng chẳng ăn được vì không thơm ngon như má làm, và cũng làm sao có được cảnh cả đám ngồi phụ má gọt vỏ kiệu, vừa gọt má vừa quan sát nhắc chừng "tụi bây coi chừng cắt phạm vô kiệu của tao đó, ngâm sẽ mau bị hư". Rồi phải dọn dẹp nữa, lười quá, ba má phải hò hét "sắp ông Táo về trời rồi, bây tranh thủ ngày nào phụ dọn cái bếp trước coi". Hơi ồn ào, bận rộn một chút nhưng nếu không có thì chắc mình không còn biết đến Tết nữa. Chán. Hình như chẳng thấy gì vui. Sao nhiều thứ làm mình nghĩ ngợi quá. Mà mình vẫn cười nói mà. Mấy tuần nay Thanh nó buồn, rên rỉ suốt. Thấy thương nó quá. Bao nhiêu lần tâm sự, cả nói cả chat, thêm một đêm hứng gió ngoài nhà thờ Đức Bà với cái bụng đói mà mình vẫn chưa làm nó nguôi ngoai nhiều thì phải. Mình thấy mệt mỏi và buồn quá. Con người tại sao không sinh ra vô cảm cho rồi, tại sao lại có cái gọi là "tình yêu" để phải đau như thế. Nhưng vậy thì thế gian này chẳng phải vô vị lắm sao? Mấy hôm nay nó có vẻ tỉnh táo hơn. Hay là nó trở thành vô cảm mất rồi ? Thôi không nghĩ đến nó lúc này nữa, phải chờ thời gian thôi. Cái gì có bắt đầu thì sẽ có kết thúc. Có gì là mãi mãi đâu. Dạo này trời lạnh, tối đi học về cảm thấy buồn hơn, hình như đường về cũng vắng nữa thì phải. Sao cuối năm mà tòan chán nản như vậy không biết nữa. Hai hôm nay bận rộn quá làm mình thấy khá hơn. Bây giờ hình như mình cũng sắp thành vô cảm như Thanh thì phải. Ai đó nói "cho dù gặp bất cứ khó khăn gì vẫn tươi cười để sống, để vượt qua". Mình sẽ cố gắng. Thanh cũng cố gắng nhé. Hi vọng năm mới chúng ta sẽ vui vẻ hơn nhé. Cuộc sống luôn thay đổi không ngừng và mình phải thích ứng và chỉ được ... hoài cổ một chút thôi.
Sao tự nhiên mình lại nhớ tới bài thơ Ông đồ già, cũng cái cảm giác nuối tiếc những gì đẹp đẽ xưa kia Thanh nhỉ. Khi không còn tình cảm thì người ta lạnh lùng lắm, sẽ khó khăn và mất nhiều thời gian nhưng cố gắng sẽ được.
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
"Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay".
Nhưng mỗi năm mỗi vắng,
Người thuê viết nay đâu ?
Giấy đỏ buồn không thấm
Mực đọng trong nghiên sầu ...
Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay.
Lá vàng rơi trên giấy,
Ngoài giời mưa bụi bay.
Năm nay đào lại nở,
Không thấy ông đồ xưa.
Những người muôn năm cũ,
Hồn ở đâu bây giờ ?