Trang

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

Vụn vặt thôi

Tối ngày 9 tháng 1 năm 2012,

Cố làm cho xong phần việc sếp giao thêm đột xuất rồi co giò chạy qua Nhà văn hóa Thanh Niên. Thanh nó đang chờ ở đó lấy bịch mứt Ô liu mình mua từ Đà Lạt về dùm. Cũng lâu rồi hai đứa không gặp hay nói chuyện gì nhiều. Cứ mải miết với những mối quan hệ riêng và công việc đang rối nùi và quá tải.

Hôm trước Hỷ bảo: "rảnh nói chuyện với chị Thanh đi, bữa đòi ngủ luôn không tỉnh dậy nữa kìa". Hết cả hồn. Vận hết nội công để có tâm trạng chửi nó mấy câu, hi vọng vớt nó ra khỏi đám suy nghĩ tiêu cực. Chợt thấy thêm nặng nề. Mình cũng chẳng vui vẻ gì mà. Chuyện người sao mình sáng vậy không biết.

Giờ gặp nó, hai đứa ngồi trên ghế đá trong khuôn viên Nhà văn hóa, một chút gió nhẹ không đủ làm dễ chịu tâm trạng nặng nề, nó cười kể chuyện mới quen 1 người trên mạng cũng đang rất buồn giống nó. Giọng nó nhẹ hều, cười nghe hiền và cũng nghe buồn lắm. Người mà nó hết lòng tin tưởng, xem như một chỗ dựa trong đời, đã chia sẻ mọi chuyện vui buồn cả năm rồi giờ lại quay lưng với nó. Lâu lắm rồi 2 đứa mới lại ngồi với nhau, không phải ở trước nhà thờ Đức Bà nữa, nhưng vẫn là mình ngồi nghe chuyện tình cảm của nó. Có vẻ lần này nó sốc hơn lần trước rất nhiều. Phải rồi, nó tin tưởng đến vậy mà, thậm chí cả hai còn nói đến chuyện đám cưới. Đàn ông là có thể như vậy sao? Bỏ công theo đuổi, chia sẻ biết bao nhiêu chuyện, tỏ ra là một chỗ dựa vững chắc rồi có thể quay lưng khi không còn thấy thích nữa?

Ngồi như thế, cảm giác của 2 năm về trước lại quay trở về: một buổi tối cuối năm ngoài đường, một đứa cô độc, chông chênh ngồi lắng nghe một đứa buồn vì tình. Hình như chỉ có già đi thôi. Mọi thứ lại quay về điểm cũ.

Nhưng có lẽ vẫn có chút may mắn là nó đã quen biết với một người cũng đang rất buồn nên đang sống một cuộc sống vô cùng ích kỷ. Để nó còn có người mà nó thấy tội nghiệp, an ủi và khuyên giải. Nó tỉnh táo hơn chút, và hiểu rằng nó bây giờ trong mắt mình là vô cùng tội nghiệp, cũng như nó đang tội nghiệp con người kia đang đắm chìm trong nỗi buồn chán cùng cực không lối thoát. Nó không biết rằng chính suy nghĩ đó của nó cũng một chút đánh thức mình. Mình cũng đang góp nhặt đâu đó tự chữa bệnh cho mình thôi.

Hai đứa ra về, cười chào nhau, vẫn là nụ cười nhẹ hều và mỏng mảnh. Nhưng ít ra nó vẫn còn có thể tâm sự cùng mình. Chỉ sợ có người không thể tâm sự chuyện của mình cùng ai.

Khi người ta không khóc được thì người ta đành cười vậy.

Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

Chưa tỉnh

 

 

 

Vì một người không trân trọng mình mà đau lòng đến thế, có đáng không?