Trang

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2008

Entry for August 29, 2008

Hôm qua ăn trưa xong không thèm nghỉ, MP nó rủ nhóm Dettol làm live show. Cả đám 4 đứa hè nhau làm dáng - "chụp mấy tấm coi nhóc Tài". Chụp dưới mailing chưa đủ, kéo ra tiếp tân rồi lên tầng lửng. Cả phòng: "bó tay cái đám Dettol này, xấu mà ham chụp hình thấy ớn" - "Bởi vậy mới thành một đám nè hèhè" Cả đám này sao hôm nay không hẹn mà toàn áo đỏ rồi hồng, hên có mình mình xanh lè xanh lét không đụng hàng (vậy mới dịu bớt cái đám đỏ hồng tụi nó chứ ). Hôm nay sếp về hết, bên MJ cho mấy hộp bánh, cả đám rượt nhau giã gạo, giã đã lại hè nhau ăn uống rồi lại chụp hình. Hôm qua mình mặc xanh chuối, hôm nay lại xanh chuối. Trời, chói chết

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2008

Entry for August 28, 2008

Em ngược đường , ngược nắng để yêu anh
ngược phố tan tầm , ngược chiều gió thổi
ngược lòng mình tìm về nông nổi
lãng du vô định cánh chim trời....

Em ngược thời gian , em ngược không gian

ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm

ngược trái tim từ bao giờ chai lặng

....em đánh thức nỗi buồn ....

em gợi khát khao xanh....
Mang bao điều em muốn nói cùng anh

chợt sững lai....trước cây mùa trút lá

trái đất sẽ thế nào nếu màu xanh không còn nữa

và sẽ thế nào khi trong em không anh ?!?
em trở về im lặng của đêm

chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
phố bỗng buồn tênh , bờ vai hút gió

riêng chiều nay em biết - một mình em....



  • Em bước ngược những tình yêu vĩ đại .... bước qua những tình yêu mãi mãi ... để dành cho anh 1 tình yêu nhỏ xíu ...bé lắm nhưng là của riêng em thôi ... một tình yêu đặc biệt của riêng em ...


Không nhớ bài này ở đâu ra nữa!!!

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2008

Entry for August 27, 2008

Hoa dại núi Hoàng Liên
Xuân Quỳnh

Một ngày đường từ miền đất trung du
Tôi chỉ gặp bụi bay và nắng gắt
Sang thu rồi gió vẫn nồng da mặt
Tiếng ve nào còn sót trong lùm cây
Nghe nhói lòng nỗi nhớ cuối tình yêu
Chợt thấy lạc giữa bốn bề vắng ngắt
Lên cao... lên cao nắng như dần nhạt
Bỗng vui mừng bắt gặp một nhành hoa
Khắp Hoàng Liên trên một ngàn thước núi
Hoa nép mong manh trước tầm gió thổi
Hoa diếp vàng cô độc giữa thâm u
Và bên đường hoa nghệ dại ngẩn ngơ
Hoa sim tím một nỗi buồn hoang dã
Hoa lay ơn góc vườn xưa còn nhớ
Mà thấy người cành lá khẽ lung lay
Hoa mọc dưới chân người, hoa mọc đến chân mây
(Có nhiều thứ hoa còn chưa biết rõ...)
Anh đừng hỏi tên hoa làm chi nữa
Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi!
Không phải hoa được ở cùng người
Được chăm sóc trong mảnh vườn sạch cỏ
Được khoe đến muôn màu sắc lạ
Và được đời chiêm ngưỡng mùi hương
Không phải hoa được cắm trên bàn
Trong ngày hội của những niềm vui mới
Những hoa này lại nở cho triền núi

Lại nở cho vẻ đẹp của rừng chung
Nên ít ai để ý sắc từng bông
Chỉ thấy núi muôn màu rực rỡ
Đôi khi giẫm lên hoa mà chẳng nhớ …

Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi.

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2008

Entry for August 23, 2008

Khóc Hồn Trinh Nữ
Nguyễn Bính


Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh,
Tơ liễu theo nhau chảy xuống hồ.
Tôi thấy quanh tôi và tất cả,
Kinh thành Hà Nội chít khăn sô.

Nước mắt chạy quanh, tình thắt lại,
Giờ đây tôi khóc một người về!
Giờ đây tôi thấy hồn cay đắng,
Như có ai mời chén biệt ly!

Sáng nay vô số lá vàng rơi,
Người gái trinh kia đã chết rồi!
Có một chiếc xe màu trắng đục,
Hai con ngựa trắng bước hàng đôi.

Đem đi một chiếc quan tài trắng,
Và những vòng hoa trắng lạnh người.
Theo bước, những người khăn áo trắng,
Khóc hồn trinh trắng mãi không thôi.

Để đưa nàng đến nghĩa trang này,
Nàng đến đây rồi ở lại đây.
Ờ nhỉ! Hôm nay là mấy nhỉ?
Suốt đời tôi nhớ mãi hôm nay ....

Sáng nay sau một cơn mưa lớn,
Hà Nội bừng lên những nắng vàng.
Có những cô nàng trinh trắng lắm,
Buồn rầu theo vết bánh xe tang.

Từ nay xa cách mãi mà thôi!
Tìm thấy làm sao được bóng người.
Vừa mới hôm nào còn thẹn thẹn.
Tay cầm sáp đỏ để lên môi.

Chiếc áo màu xanh tựa nước hồ,
Nàng vừa may với gió đầu thu.
Gió thu còn lại bao nhiêu gió,
Chiếc áo giờ đây ở dưới mồ.

******

Chắc hẳn những đêm như đêm qua,
Nàng còn say mộng ở chăn hoa.
-Chăn hoa ướp một trời xuân sắc -
Đến tận tàn canh rộn tiếng gà.

Chắc hẳn là những đêm như đêm kia,
Nửa đêm lành lạnh gió thu về.
Nàng còn thao thức ôm cho chặt,
Chiếc gối nhung mềm giữa giấc mê ....

Nhưng sáng hôm nay nàng lặng im,
Máu đào ngừng lại ở nơi tim.
Mẹ già xé vội khăn tang trắng,
Quấn vội lên đầu mấy đứa em.

Người mẹ già kia tuổi đã nhiều,
Đã từng đau khổ biết bao nhiêu.
Mà nay lại khóc thêm lần nữa,
Nước mắt còn đâu buổi xế chiều.

Những đứa em kia chưa khóc ai,
Mà nay đã khóc một người rồi.
Mà nay trên những môi son ấy,
Chả được bao giờ gọi: "Chị ơi!"

******

Nàng đã qua đời để tối nay
Có chàng đi hứng gió heo may,
Bên hồ để mặc mưa rơi ướt,
Đếm mãi bâng quơ những dấu giày.

Người ấy hình như có biết nàng,
Có lần toan tính chuyện sang ngang.
Nhưng tâm hồn nàng tựa con thuyền bé,
Vội cắm nghìn thu ở suối vàng.

Có gì vừa mất ở đâu đây?
Lòng thấy mềm như rượu quá say.
Hốt hoảng chàng tìm trong bóng tối:
Bàn tay lại nắm phải bàn tay.

******

Chỉ một vài hôm nữa, thế rồi,
(Người ta thương nhớ có ngần thôi)
Người ta nhắc đến tên nàng để
Kể chuyện nàng như kể chuyện vui.

Tôi với nàng đây không biết nhau,
Mà tôi thương tiếc bởi vì đâu?
"Mỹ nhân tự cổ như danh tướng,
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu".

Entry for August 23, 2008

HAI SẮC HOA TIGÔN
TKKH




Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng biết buồn
Nhuộm ánh trăng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương.




Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dãi đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.




Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi”.




Thưở ấy nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: “màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy”.




Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời gian khổ chết yêu thương
Người xa xôi quá tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.




Từ ấy thu rồi thu lại đi
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.




Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim một bóng người.




Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm phai.




Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi.




Tôi sợ chiều thu nắng phớt mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.




Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng?





Lâu rồi mới đọc lại bài thơ này, thơ hay nhưng buồn quá !







Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2008

Entry for August 17, 2008

Sáng sớm lễ Vu Lan, má vừa đi chợ về, nói: "nhớ C không, C chết rồi!". Bàng hoàng. Mình và C bằng tuổi. Mình chỉ gặp C có một lần lúc qua nhà người bạn của chị họ cách đây mấy năm. Lúc đó mình ở lại chơi lâu, buổi trưa C nói: "ngủ chung với C nè, lên đây". Rồi với tay lên đầu giường lấy cái đồng hồ hình Doremon để chỉnh giờ báo thức. "Để khỏi ngủ quên, 3h C dậy học bài". Mình tự nghĩ "siêng năng quá, 3h trưa dậy học bài, giờ giấc chuẩn quá, thế mới là cuộc sống bình thường chứ, ai như mình học vào những giờ không giống ai, mà cũng chẳng có giờ giấc nào cho ra hồn cả, thích thì học không thích thì thôi". Rồi cũng bò lên giường nằm cạnh C, hai đứa nói chuyện cứ như thân từ lúc nào. Nghe nói C học rất giỏi. Nhà có hai mẹ con thôi nên C phải học giỏi để sau này nuôi mẹ. C bảo thỉnh thoảng qua chơi với C nhé, có một mình buồn lắm. Rồi từ lần đó đến giờ mình không gặp lại C nữa, vì nhà C khá xa mà mình lại không thể tự đi một mình và đúng hơn là mình đã không nhớ đến C. Vậy mà hôm nay nghe tin C chết. C tự vẫn. Mình nghe nói thần kinh của C không ổn lắm, không hiểu vì lý do gì. Nhưng tự nhiên thấy mỗi người một số phận. Chợt nhớ tới Tường An, bạn học cùng cấp 2, lớp trưởng của A1 tụi mình. Mấy năm trước họp lớp, An hỏi "thấy An mập lên không", mình vô tư "ừ mập lên đó", An nói "An bị bệnh đó chứ không phải mập đâu", "vậy An ráng uống thuốc để hết bệnh nha". Rồi sau đó mỗi đứa lại mỗi nơi, một năm sau nghe Hương nói "An bị ung thư đó, nhưng bạn bè đến thăm thì người nhà không cho gặp, sợ An tủi thân", mình nóng lòng: "thăm để an ủi động viên tinh thần An chứ sao không cho?" "Hương không biết nhưng ai đến mẹ An đều bảo An không sao, con về đi". Vậy là thôi. Rồi còn thằng H, nó học chung trường Marie Curie với mình, không cùng lớp nhưng quen biết nhau qua hai chị em sinh đôi Yến - Thoa. Nó và mình không thân nhưng mỗi ngày đến trường hay giờ ra chơi, hễ gặp là nó cứ với nắm lấy trái tai của mình kéo nhẹ rồi cười chạy mất. Rồi ra trường. Gặp lại Thoa nó nói buồn "H đó, mày nhớ nó không, nó bị ung thư xương hàm, tội nghiệp nó quá!". Mình nghe mà không tin nổi. Thấy xót xa, sao bạn bè ra trường rồi mỗi đứa một số phận, sao mình không nghe được những tin tốt hơn. Bây giờ không biết hai đứa nó ra sao rồi, có may mắn hết bệnh không, hay là ... Thôi không nghĩ nữa. Mình sắp nổ tung rồi, mấy hôm nay khóc nhiều rồi, nhiều chuyện để khóc rồi, đừng khóc thêm nữa.



Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008

Entry for August 16, 2008

Trưa nay yên tĩnh quá. Hôm nay thứ 7 nhiều người nghỉ, sếp cũng nghỉ nên phòng vắng và yên tĩnh quá. Mấy người than buồn. Mình lại thích không khí yên tĩnh này, thoải mái thật.

Entry for August 16, 2008

Tối nay về tớ i nhà hơi tối (khuya rồi chứ tối gì nữa). Hồi chiều gọi điện về nhà dặn má đừng chừa cơm. Chiều nay không đi chùa được, chủ nhật này mình đi. . Vì đám có ngày sinh nhật trong tháng 8 phải chung nhau đãi cả phòng một chầu, đã nhận email thông báo ngày giờ từ mấy bữa trước rồi ( tháng này viêm màng túi nặng quá, nhưng thôi kệ, cũng vui mà, vui xong rồi nghèo tới cuối tháng ). Ăn uống xong còn rủ đi tăng 2 nữa chứ. Tới lượt ai không sinh nhật đãi. Vậy là karaoke thẳng tiến. Uống tiếp, tụi nó quậy quá trời, mình ngồi cười không mà no luôn. Sếp IT "không biết trời cao đất rộng" , dám thách uống với cả đám Call Center . Cả đám Call Center không phải đứa nào cũng biết uống nhưng đa số mà đã biết uống thì lại không tệ (nhớ rõ ràng mỗi lần sếp tuyển nhân viên là căn cứ vào khả năng, năng lực mà ta, đâu có thêm tiêu chí tuyển đứa nào biết uống bia nữa đâu mà sao tụi nó cũng giỏi luôn vụ này quá). Nữa chừng sếp phải kêu lính Vũ cứu nhưng cứu được bao nhiêu. Mr Loi cứ hát "đêm nay ai đưa IT về" làm cả đám cười lăn cười bò. Vậy mà sếp IT vẫn hiên ngang khẳng định "IT đêm nay đã luộc chín Call Center". Luộc chín đâu không thấy, chỉ thấy sếp IT hát bài Hòn Vọng Phu sai nhạc tùm lum , tụi Call Center đâu có vừa, MP nó la lên "còn Call Center đêm nay nướng giòn IT". Lâu rồi mình mới được cười nhiều như vậy, không hết buồn nhưng cũng thấy người thoải mái hơn, nhẹ hơn một chút. Mai lại tiếp tục sống với những lo toan, áp lực và cả ... nỗi buồn. Cố gắng lên thôi.

"Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui. Chọn những bông hoa và những nụ cười ... ". Hi vọng lúc nào mình cũng sống lạc quan như thế. Khi nào nhỉ?

Entry for August 15, 2008

Cả tuần nay mình có thói quen vào blog đọc xem bạn viết gì. Thói quen không hay chút nào vì mấy hôm nay có làm được việc gì ra hồn đâu, cứ làm một chút lại đọc blog hay lò mò làm blog. Down được cái theme này trần ai khoai củ, vả hết mồ hôi . Vậy mà cứ down cho bằng được vì thích cái theme này quá. Cảm giác thở phào nhẹ nhõm và thích thú lạ. Hình như lâu lắm rồi mới có cảm giác dễ chịu như vậy. Coi như cũng bắt đầu được một cái blog.


Sáng sớm nay vào công ty, mở máy lên là vào blog ( phải sửa cái tật này mới được, 2 dự án mới chưa thèm ngó tới, sếp bảo "em đọc bản hợp đồng này đi có gì nhắc chị nhen" vậy mà quăng đó 2 ngày rồi, vừa làm báo cáo vừa làm blog ). Nhưng nhờ vậy mà đọc thấy entry "Sonate Ánh Trăng" của bạn, đêm trăng nhớ về mẹ. Cám ơn nhé, năm nay suýt quên mất Đại lễ Vu Lan. Mọi năm mình thường đi chùa ngày này. Má còn hỏi "cũng biết đi chùa nữa hả, bình thường kêu thắp cây nhang còn khó hơn cái gì, ai chứng cho" - " Thì thấy người ta đi đông quá đi theo cho vui thôi ". Mình đi chùa để cầu nguyện sức khỏe cho ba má và thích được cài hoa hồng lên áo trong ngày này mà. Nhưng không trả lời vậy được. Không hiểu sao lại như vậy. Má nói vậy cũng đúng thôi, có bao giờ biểu hiện bằng lời nói "con thương má" đâu, thậm chí hình như chưa bao giờ ôm má một cái từ khi bắt đầu đi học tới giờ. Hình như cảm thấy khó khăn khi thể hiện tình cảm bằng lời nói hay cử chỉ yêu thương với người thân hay sao đó. Chỉ biết má bệnh thì nhắc uống thuốc, chỉ quan sát thấy khỏe hơn thì thôi mà không mở miệng hỏi thăm được một câu cho tình cảm. Sau này đối xử với người dưng mà khác thì chắc thấy tội lỗi lắm. Chắc rồi chứ còn gì nữa. Nhưng bây giờ có lẽ trưởng thành hơn, ra ngoài thấy và chịu đựng sự lạnh lùng của người khác thì lại biết thương yêu hơn, biết thêm câu "má sao rồi, bớt chưa" (giọng cộc lốc cứ như hỏi bạn vậy) - "tao ngang hàng với mày hả?" ( nạt lớn vậy là biết khỏe rồi, haha, khỏi nặng nề nữa).


Nhưng cho dù là có thể hiện ra hay không thì sâu thẳm trong lòng con, ba má là người quan trọng nhất.