Trang

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2008

Entry for August 17, 2008

Sáng sớm lễ Vu Lan, má vừa đi chợ về, nói: "nhớ C không, C chết rồi!". Bàng hoàng. Mình và C bằng tuổi. Mình chỉ gặp C có một lần lúc qua nhà người bạn của chị họ cách đây mấy năm. Lúc đó mình ở lại chơi lâu, buổi trưa C nói: "ngủ chung với C nè, lên đây". Rồi với tay lên đầu giường lấy cái đồng hồ hình Doremon để chỉnh giờ báo thức. "Để khỏi ngủ quên, 3h C dậy học bài". Mình tự nghĩ "siêng năng quá, 3h trưa dậy học bài, giờ giấc chuẩn quá, thế mới là cuộc sống bình thường chứ, ai như mình học vào những giờ không giống ai, mà cũng chẳng có giờ giấc nào cho ra hồn cả, thích thì học không thích thì thôi". Rồi cũng bò lên giường nằm cạnh C, hai đứa nói chuyện cứ như thân từ lúc nào. Nghe nói C học rất giỏi. Nhà có hai mẹ con thôi nên C phải học giỏi để sau này nuôi mẹ. C bảo thỉnh thoảng qua chơi với C nhé, có một mình buồn lắm. Rồi từ lần đó đến giờ mình không gặp lại C nữa, vì nhà C khá xa mà mình lại không thể tự đi một mình và đúng hơn là mình đã không nhớ đến C. Vậy mà hôm nay nghe tin C chết. C tự vẫn. Mình nghe nói thần kinh của C không ổn lắm, không hiểu vì lý do gì. Nhưng tự nhiên thấy mỗi người một số phận. Chợt nhớ tới Tường An, bạn học cùng cấp 2, lớp trưởng của A1 tụi mình. Mấy năm trước họp lớp, An hỏi "thấy An mập lên không", mình vô tư "ừ mập lên đó", An nói "An bị bệnh đó chứ không phải mập đâu", "vậy An ráng uống thuốc để hết bệnh nha". Rồi sau đó mỗi đứa lại mỗi nơi, một năm sau nghe Hương nói "An bị ung thư đó, nhưng bạn bè đến thăm thì người nhà không cho gặp, sợ An tủi thân", mình nóng lòng: "thăm để an ủi động viên tinh thần An chứ sao không cho?" "Hương không biết nhưng ai đến mẹ An đều bảo An không sao, con về đi". Vậy là thôi. Rồi còn thằng H, nó học chung trường Marie Curie với mình, không cùng lớp nhưng quen biết nhau qua hai chị em sinh đôi Yến - Thoa. Nó và mình không thân nhưng mỗi ngày đến trường hay giờ ra chơi, hễ gặp là nó cứ với nắm lấy trái tai của mình kéo nhẹ rồi cười chạy mất. Rồi ra trường. Gặp lại Thoa nó nói buồn "H đó, mày nhớ nó không, nó bị ung thư xương hàm, tội nghiệp nó quá!". Mình nghe mà không tin nổi. Thấy xót xa, sao bạn bè ra trường rồi mỗi đứa một số phận, sao mình không nghe được những tin tốt hơn. Bây giờ không biết hai đứa nó ra sao rồi, có may mắn hết bệnh không, hay là ... Thôi không nghĩ nữa. Mình sắp nổ tung rồi, mấy hôm nay khóc nhiều rồi, nhiều chuyện để khóc rồi, đừng khóc thêm nữa.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét