Trang

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008

Entry for August 15, 2008

Cả tuần nay mình có thói quen vào blog đọc xem bạn viết gì. Thói quen không hay chút nào vì mấy hôm nay có làm được việc gì ra hồn đâu, cứ làm một chút lại đọc blog hay lò mò làm blog. Down được cái theme này trần ai khoai củ, vả hết mồ hôi . Vậy mà cứ down cho bằng được vì thích cái theme này quá. Cảm giác thở phào nhẹ nhõm và thích thú lạ. Hình như lâu lắm rồi mới có cảm giác dễ chịu như vậy. Coi như cũng bắt đầu được một cái blog.


Sáng sớm nay vào công ty, mở máy lên là vào blog ( phải sửa cái tật này mới được, 2 dự án mới chưa thèm ngó tới, sếp bảo "em đọc bản hợp đồng này đi có gì nhắc chị nhen" vậy mà quăng đó 2 ngày rồi, vừa làm báo cáo vừa làm blog ). Nhưng nhờ vậy mà đọc thấy entry "Sonate Ánh Trăng" của bạn, đêm trăng nhớ về mẹ. Cám ơn nhé, năm nay suýt quên mất Đại lễ Vu Lan. Mọi năm mình thường đi chùa ngày này. Má còn hỏi "cũng biết đi chùa nữa hả, bình thường kêu thắp cây nhang còn khó hơn cái gì, ai chứng cho" - " Thì thấy người ta đi đông quá đi theo cho vui thôi ". Mình đi chùa để cầu nguyện sức khỏe cho ba má và thích được cài hoa hồng lên áo trong ngày này mà. Nhưng không trả lời vậy được. Không hiểu sao lại như vậy. Má nói vậy cũng đúng thôi, có bao giờ biểu hiện bằng lời nói "con thương má" đâu, thậm chí hình như chưa bao giờ ôm má một cái từ khi bắt đầu đi học tới giờ. Hình như cảm thấy khó khăn khi thể hiện tình cảm bằng lời nói hay cử chỉ yêu thương với người thân hay sao đó. Chỉ biết má bệnh thì nhắc uống thuốc, chỉ quan sát thấy khỏe hơn thì thôi mà không mở miệng hỏi thăm được một câu cho tình cảm. Sau này đối xử với người dưng mà khác thì chắc thấy tội lỗi lắm. Chắc rồi chứ còn gì nữa. Nhưng bây giờ có lẽ trưởng thành hơn, ra ngoài thấy và chịu đựng sự lạnh lùng của người khác thì lại biết thương yêu hơn, biết thêm câu "má sao rồi, bớt chưa" (giọng cộc lốc cứ như hỏi bạn vậy) - "tao ngang hàng với mày hả?" ( nạt lớn vậy là biết khỏe rồi, haha, khỏi nặng nề nữa).


Nhưng cho dù là có thể hiện ra hay không thì sâu thẳm trong lòng con, ba má là người quan trọng nhất.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét