Trang

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Nếu vẫn còn biết khóc

Nếu vẫn còn biết khóc,
Thì hãy khóc đi em!
Để thấy rằng em vẫn còn cảm xúc,
Hơn biết bao người vô thức, dửng dưng…
Nếu một lần trong đời em biết tủi hờn,
Đó là lúc em đã thấy mình lớn dậy.
Vượt lên nỗi đau, hằn thù, tức tối,
Để biết yêu thương, giận dỗi, buồn sầu.
Để biết làm người trung thực đáng yêu,
Cho dù phải nhỏ rất nhiều giọt nước mắt.
Sự trung thực không chỉ đến một cách bất cập,
Mà nó cần có cảm xúc thật lòng.
Giữa chợ đời giả dối hư không,
Tìm đâu ra một trái tim yêu thương chất phác?
Vậy nếu em vẫn còn biết khóc,
Thì cứ việc khóc nữa đi em!
Khóc để quên bao cay đắng tủi hờn…
Khóc để biết mình còn sống trong chân thật!
Khóc để biết mình vẫn còn nước mắt,
Nhỏ xuống cho đời và làm ướt trái tim ai?
Những giọt lệ dài…
Nhưng chất đầy cảm xúc.
Vẫn có khối người mong khóc nhưng không được!
Vì tim họ chai ngắt, tính toán mệt nhoài…
Vì cảm xúc của họ chẳng thèm dành cho ai,
Mà chỉ dành riêng cho họ.
Cất giấu trong hộc tủ.
Đeo mặt nạ hư danh chối bỏ tình đời.
Phủ lớp băng che lấy gương mặt người,
Để giành lấy chút danh xưng hư vị.
Em thua họ chút cao sang quyền quý,
Nhưng em hơn họ cái chân lý cuộc đời.
Đó là khi em biết khóc biết cười,
Nghĩa là em đã biết sống.
Tấm lòng em đã biết mở rộng,
Với nỗi đau, với hy vọng của riêng mình.
Nếu lúc nào đó xúc cảm dâng lên,
Thì cứ việc khóc liền đi em nhé!

 

(Nguyễn Hùng Lân)

 

 

(P/s: đọc bài này mình thật xúc động nên đã xin chép về, cảm ơn tác giả NHL, cảm ơn sự chia sẻ của anh)

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

Bỗng dưng muốn khóc

Hôm nay tự dưng cứ miên man nghĩ, nghĩ linh tinh, đủ thứ. Chợt nhớ Th nó nói "mày ít va chạm nên chỉ cần một chút thôi cũng bị trầy xước, tổn thương". Có lẽ đúng. Nó quá ảo tưởng với những gì tình cảm, hay ho mà người khác nói ra, nó tỏ vẻ không tin, rất tỉnh táo nhận biết sự việc nhưng kỳ thực trong lòng lại cứ luôn tin. Hình như nó mâu thuẫn, lý trí thừa biết người ta nói tình cảm vậy cho được việc thôi nhưng trong lòng sao lại cứ tin rồi tự nó cảm thấy hụt hẫng, chua xót cho nó, cho sự dối trá trong cuộc đời. Rồi tự tìm lý do biện hộ vì sao người ta nói thế, người ta làm thế để mình không quá buồn và thôi khóc. Nhưng dù sao việc đó cũng đã kịp để lại một vết sẹo trong trái tim nó, dần dần nó càng mất niềm tin vào con người nhưng lại vẫn cứ tin một cách ngây ngô??? Trái tim tin nhưng lý trí lại không cho phép, bảo không phải như mày nghĩ đâu nhưng lại cứ hết lần này đến lần khác tin một cách ngu ngốc trong khi lý trí cười khảy và bảo dối trá đấy. Và rồi lại một giấc mơ và tiếp theo lại một vết sẹo khác, nhanh đến bất ngờ.Chiều nay lại chợt nghe "Bỗng dưng muốn khóc", nó muốn khóc thật.

Đến chiếc lá cũng cần có nhau. Sao em không giữ nổi yêu thương. Lạc về đâu giữa cơn giông chiều về. Lá cứ trôi buồn miên man.
Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau. Sao em không cứ khóc cho vơi đi. Vẫn biết thế nhưng lòng chợt đau thắt. Chuyện vui em hãy giữ cho nỗi buồn đừng qua đây. Khi đêm còn lại trong kí ức. Em giữ một thời ta êm ấm. Có nước mắt đẫm lăn vệt dài trên mi
Qua đi thật rồi cơn mơ ấy. Miên man chuyện buồn riêng em thôi. Bỗng có nước mắt rơi thật nhiều hôm nay.