Trang

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Nếu vẫn còn biết khóc, Thì hãy khóc đi em! Để thấy rằng em vẫn còn cảm xúc, Hơn biết bao người vô thức, dửng dưng… Nếu một lần trong đời em biết tủi hờn, Đó là lúc em đã thấy mình lớn dậy. Vượt lên nỗi đau, hằn thù, tức tối, Để biết yêu thương, giận dỗi, buồn sầu. Để biết làm người trung thực đáng yêu, Cho dù phải nhỏ rất nhiều giọt nước mắt. Sự trung thực không chỉ đến một cách bất cập, Mà nó cần có cảm xúc thật lòng. Giữa chợ đời giả dối hư không, Tìm đâu ra một trái tim yêu thương chất phác? Vậy nếu em vẫn còn biết khóc, Thì cứ việc khóc nữa đi em! Khóc để quên bao cay đắng tủi hờn… Khóc để biết mình còn sống trong chân thật! Khóc để biết mình vẫn còn nước mắt, Nhỏ xuống cho đời và làm ướt trái tim ai? Những giọt lệ dài… Nhưng chất đầy cảm xúc. Vẫn có khối người mong khóc nhưng không được! Vì tim họ chai ngắt, tính toán mệt nhoài… Vì cảm xúc của họ chẳng thèm dành cho ai, Mà chỉ dành riêng cho họ. Cất giấu trong hộc tủ. Đeo mặt nạ hư danh chối bỏ tình đời. Phủ lớp băng che lấy gương mặt người, Để giành lấy chút danh xưng hư vị. Em thua họ chút cao sang quyền quý, Nhưng em hơn họ cái chân lý cuộc đời. Đó là khi em biết khóc biết cười, Nghĩa là em đã biết sống. Tấm lòng em đã biết mở rộng, Với nỗi đau, với hy vọng của riêng mình. Nếu lúc nào đó xúc cảm dâng lên, Thì cứ việc khóc liền đi em nhé! (Nguyễn Hùng Lân)

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

Hoa Sala




Hôm nay đi chùa Viên Giác, cầu mong sự bình yên. Được 1 hoa sala đâu rụng xuống trên sân chùa. Không còn tươi nữa nhưng cứ quý như mình được ban cho.