Trang

Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2009

Đôi dòng vụn

Hôm nay vô tình đọc blog của một người quen. Không biết đâu là bản chất thật của con người nữa. Đôi khi mình biết một người, cảm thấy rất hiểu một người qua những gì họ viết. Họ viết thật hay, thật tình cảm, thật thuyết phục, rất biết diễn đạt và diễn đạt đúng những gì họ nghĩ hoặc họ muốn. Nhưng liệu trong thực tế cuộc sống họ có như những gì họ viết không? Rồi mình cứ ngỡ ngàng khi đọc những gì từ người mà mình đã tiếp xúc thực tế viết ra. Mình nghĩ có phải mình đã chưa hiểu hết họ không? Hay con người luôn có "biển trong lòng"? Nhưng đôi khi nếu họ là đúng như những gì họ viết về bản thân, về suy nghĩ sâu kín trong lòng. Thì liệu khi đối mặt với cuộc sống hằng ngày, đôi khi, mà không, nhiều khi phải bon chen, cạnh tranh thậm chí tranh giành lợi ích (dù nhỏ hay lớn) - họ có sống đúng như những gì họ viết không, những hành xử của họ có thật chỉ là vỏ bọc mà không phải từ bản chất không? Nhưng dù sao những hành xử đã rồi của họ cũng đôi khi đem lại một kết quả không hay hoặc ảnh hưởng đến người khác, không thay đổi được. Có lẽ mình đang hoàn hảo hóa về một người gọi là tốt. Phải cho họ có sai lầm và cho họ xấu một chút để còn sống được trong cuộc sống đầy phức tạp và ai cũng phải cực lực tự bảo vệ mình, có khi đến quá đáng (nếu không muốn dùng từ ích kỷ). Vì mình cũng xấu thôi. Chỉ khác nhau là ai khôn ngoan biết cách tự bảo vệ mình hơn thôi, còn ai không đủ khôn ngoan hoặc rộng lượng hơn thì nhận phần thiệt thòi vậy. Câu "ở hiền gặp lành" và "gieo nhân nào gặt quả đó" có đúng không nhỉ?

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009

Sinh nhật

Bệnh cứ dầm dề. Bớt rồi mà vẫn chưa khỏi hẳn. Vừa buồn vừa bực và mệt. Sinh nhật. Từ hôm qua đã có email và sáng đến giờ cũng có những tin nhắn chúc mừng sinh nhật - đồng nghiệp và sếp gửi. Ít ra mình vẫn được nhớ đến thì phải? Không biết nữa. Cũng thấy vui. Nhưng vẫn thấy thiếu một cái gì đó. Nhỏ bạn la : mấy nay mày bệnh tao cứ gọi hỏi thăm hoài mà không thấy sao mà "thèm" một lời chúc sinh nhật. Thật đáng buồn, nó không hiểu mình đâu có thiếu lời chúc sinh nhật. Nhưng nó có lý của nó, tình cảm đôi khi không phải là những thủ tục bình thường, hoa mỹ, cho đúng lệ. Nhưng mình nghĩ một lời chúc từ bạn bè sẽ khác chứ không phải là một thủ tục. Lời chúc nào là thủ tục, lời chúc nào có tấm lòng (dù chỉ là xuất phát từ một ý muốn mang lời chúc đến cho người khác vui) mình nhận biết chứ. Chẳng lẽ quen thân rồi thì chỉ nên cảm nhận tình cảm từ những việc khác thực tế hơn, còn lại thì đừng quan tâm? Một lời chúc - có thể nghĩ nó là một thủ tục nếu lời chúc chỉ là thực hiện nhiệm vụ xã giao thì nó sẽ là một thủ tục, còn nếu chúc với một tấm lòng chân thành thì nó sẽ đem lại niềm vui thật sự cho người nhận chứ? Mà thôi, nó đã nghĩ như vậy mà bắt nó chúc thì chỉ còn là miễn cưỡng, thủ tục thôi. Thôi, không nghĩ nữa. Bệnh nên nghĩ linh tinh không? còn những việc khác mà tụi nó làm cho mình thì sao?  Có phải mình nên học cách chấp nhận những gì mình có không? Có lẽ không nên muốn mọi thứ "hoàn hảo" như nhỏ bạn nói nhỉ?

Mỗi người có quan điểm riêng. Chữ Tình ngày càng nhẹ thì phải. Sinh nhật một mình.