Trang

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2010

Xuân Canh Dần (mùng 1 - mùng 6)




Lần đầu tiên ăn Tết ở một nơi không phải nhà mình (trừ mùng 1, hì). Đi xa nhưng mình thấy thật thư thái và vui, thấy Tết này có một không khí khác. Đi xa mới thấy ai cũng thân thiện và hiếu khách. Cám ơn tất cả mọi người đã cho mình "ăn nhờ ở đậu" mấy ngày Tết xa nhà. Và nhất là một người bạn đã nhiệt tình làm tourguide kiêm nhiếp ảnh gia, kiêm luôn ... bảo mẫu từ đầu đến cuối để mấy ngày Tết năm nay của mình thật nhiều ý nghĩa keke.

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2010

Bất chợt

Trời nắng quá. Mình cảm thấy mệt nhiều. Từ sáng đến giờ chạy tới chạy lui trong bệnh viện. Hình như mình muốn say nắng. Có tiếng điện thoại gọi đến. Mình thật vui, nói cười, kể lể tình hình. Nhưng trong lòng ước lắm được một câu của người ta "để lên đón về nha" như vài lần trước, khi mình nói mệt sau giờ làm. Nhưng không có. Không bận việc gì mà, chỉ còn ... ngủ thôi. Có phải trưa nắng quá nên ngại không? Hay khi khó khăn của hạnh phúc thì nhiệt tình thể hiện sự quan tâm, còn khi khó khăn của khó khăn thì thôi nhé nhưng vẫn rất tình cảm và quan tâm đó chứ. Nhưng bây giờ thì vẫn đi về một mình. Xe buýt không đi ngang đường về nhà vì mấy cái lô cốt. Trưa nắng, đi bộ 2 con đường về nhà với mệt, đói, người không chút sức lực, chóng mặt và sắp ngất. Thấy tủi thân, nước mắt chực trào ra nhưng cố ngăn lại. Thế lại càng không muốn gọi taxi hay xe khác chở. Mình có đòi hỏi quá không? Nghe điện thoại xong, cười với má nói muốn kêu lên đón về quá. Má nói: thôi, làm phiền quá, về một mình đi. Nhưng má chỉ nghĩ theo tình bạn bè qua lời nói dối của con, má đâu biết được người ta nói con ở trong lòng người ta không phải yêu nhưng hơn một người bạn má à. Con chợt thấy mình ngốc quá. Chỉ bằng những tin nhắn và lời nói quan tâm mà vẫn tin. Có phải mình đòi hỏi quá đáng không? Thấy hoang mang.