Trang

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

Nhớ!

Trưa, ở đây yên tịnh quá. Nhắm mắt nghe nhạc thiền trà. Nhớ lại lần đầu ngồi trò chuyện, uống trà, cũng trong một không gian nhỏ hẹp tuy không đẹp nhưng có một cái gì đó rất thanh tao, yên bình và mới mẻ. Thật êm ái quá. Còn bây giờ thì ... hình như cái giây phút đẹp đẽ ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa. Mà chỉ là sự trách móc, giận hờn nhau và nước mắt của một người. Chẳng lẽ đã quá lâu để xuất hiện những thực tế đan xen làm xuất hiện những so đo, tính toán, trách hờn và bất đồng quan điểm. Chỉ chưa được 1 năm thôi mà. Lỗi do đâu, ở mình chăng hay ở người? Hay cả hai nhỉ? Dường như niềm vui sao khó ... Ước gì ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét